Hắn nt rủ e lên ngoại chơi. E thì khoái muốn chết nhưng vẫn cứ tỏ ra bình tĩnh và… từ chối. Ta nói con gái khổ lắm cơ, nhiều khi trong bụng hạnh phúc đến điên dại mà ngoài mặt thì cứ bơ bơ. Ko phải e làm giá, nhưng e nghĩ hắn mời lơi thôi, mời cho lịch sự chứ chẳng có ý gì với e. Mà biết đâu là do bác gái hắn bắt hắn nhắn tin, hỏi thăm cũng nên. Nếu hắn có ý gì với e thì hắn đã hỏi số đt e từ hè chứ chẳng chờ đến 6 tháng sau mới bắt đầu liên lạc như thế.
Vậy nên Tết năm đó dù có lên ngoại chơi, nhưng e ko hề ghé nhà hắn. Nói thật thì e cũng muốn gặp hắn lắm lắm, nhưng mà chẳng có lý do gì để gặp. Thôi thì… cứ để dòng đời nó xô đẩy.
Sau tết vẫn còn vài chuyện ly kì đến nhục nhã. Tình hình là… e đã làm vài chuyện hơi vô duyên mà đến giờ nghĩ lại, e vẫn ko thể chấp nhận được
Là thế này: Có thời gian e stress quá, mẹ thì bệnh, chuyện tình cảm ko tốt, học hành lại sa sút, thế là e nhớ đến hắn. Hắn cứ như liều thuốc giảm đau í, chỉ cần nghĩ đến thôi là bao mệt mỏi tan biến hết, thay vào đó là những cảm xúc khó tả, cứ lâng lâng như đang phê thuốc vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét