Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

phim cap 3 người tình dâm đãng

Xem tại: phim cap 3
Phải chi cứ nghĩ đến thôi thì đâu có chn gì để nói, thế mà lần này e tham hơn trước, e cứ muốn nghe giọng hắn, hoặc ít ra thì cũng làm gì đó có liên quan đến hắn. Vậy là e lấy sim rác alo cho hắn mỗi khi tâm trạng ko tốt, và cứ mặc hắn “Alo, ai đó?”, e chỉ im lặng, cho đến khi hắn tự tắt máy. Nếu e là hắn chắc e cũng bực bội lắm. Tính e cũng thuộc dạng khó chịu, mấy thằng cua e mà khoái nt vô danh với chả gọi điện lung tung là thôi rồi, xác định luôn, e cho về vườn hết, vậy mà… e cũng ko ngờ có ngày mình lại đi làm cái trò này (lố bịch ko chịu nổi).

Nhưng hiểu cho e đi, phải trong cái hoàn cảnh của e mới thấy được. E gọi ko phải chọc ghẹo hắn. E gọi để… (mà thật ra e cũng chả bjk để làm gì)

1 lần, e mạo muội nt tỏ tình với hắn. Vâng, e vẫn dùng sim rác thôi chứ nào dám công khai (hắn mà méc mẹ thì coi như đời này kiếp này e hết dám vác mặt lên ĐL nữa). Chả biết tâm trí để đâu mà đang nhắn sim rác, e bấm nhầm gửi bằng sim chính cmnl (công dụng của đt 2 sim tai hại vậy đó). Thề với trời là e ước mình chết quách đi cho xong. Tại sao mẹ e lại sinh ra cái đứa con gái vô duyên lãng thúi như e được cơ chứ (đập đầu!)

Ko còn cách nào để cứu vãn nữa. Lỡ lộ làm luôn. E bắt máy gọi cho hắn, đổ thừa là… “Bạn e nó chọc đấy a àh” (dù biết lý do đó ko gạt được con nít lên 3).

phim loan luan ông và cháu hot

Xem tại: phim loan luan
Tết đó mẹ e bệnh nặng, bác gái của hắn gọi điện hỏi thăm, hỏi luôn số điện thoại e. Đương nhiên, bác hỏi cho hắn. Nhưng e thật lòng vẫn ko biết là hắn nhờ hỏi hay bác tự hỏi nữa (giờ kể thì e mới nhớ, tại sao e chưa hỏi hắn điều này nhỉ? haizzz), chỉ biết là mùng 1 Tết năm đó, tim e chả còn nghe lời e nữa, nó tự nhảy tưng tưng mỗi khi đt có tin nhắn. Em ko biết tim của mọi người thế nào, chứ tim em đúng là cái thứ phản chủ nhất trần đời

Hắn nt rủ e lên ngoại chơi. E thì khoái muốn chết nhưng vẫn cứ tỏ ra bình tĩnh và… từ chối. Ta nói con gái khổ lắm cơ, nhiều khi trong bụng hạnh phúc đến điên dại mà ngoài mặt thì cứ bơ bơ. Ko phải e làm giá, nhưng e nghĩ hắn mời lơi thôi, mời cho lịch sự chứ chẳng có ý gì với e. Mà biết đâu là do bác gái hắn bắt hắn nhắn tin, hỏi thăm cũng nên. Nếu hắn có ý gì với e thì hắn đã hỏi số đt e từ hè chứ chẳng chờ đến 6 tháng sau mới bắt đầu liên lạc như thế.

Vậy nên Tết năm đó dù có lên ngoại chơi, nhưng e ko hề ghé nhà hắn. Nói thật thì e cũng muốn gặp hắn lắm lắm, nhưng mà chẳng có lý do gì để gặp. Thôi thì… cứ để dòng đời nó xô đẩy.

Sau tết vẫn còn vài chuyện ly kì đến nhục nhã. Tình hình là… e đã làm vài chuyện hơi vô duyên mà đến giờ nghĩ lại, e vẫn ko thể chấp nhận được
Là thế này: Có thời gian e stress quá, mẹ thì bệnh, chuyện tình cảm ko tốt, học hành lại sa sút, thế là e nhớ đến hắn. Hắn cứ như liều thuốc giảm đau í, chỉ cần nghĩ đến thôi là bao mệt mỏi tan biến hết, thay vào đó là những cảm xúc khó tả, cứ lâng lâng như đang phê thuốc vậy.