Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

phim hiep dam


Về đến nhà chắc cũng tần 7h,8h gì đó. Về nhà là leo vô phòng ngủ luôn. Nằm xoay người qua, xoay người lại…suy nghĩ về chị, chị quá tốt với mình sao mình…sau đó ngủ luôn. Khoảng 9h45 giật mình dậy, người nóng cực kỳ, bước xuống nhà ỏe oải, thấy mấy thằng cu đánh bài la um sùm, tính ra chửi thì ra thằng cháu mình với mấy thằng bạn. Chả muốn nói, đi lấy thuốc uống. Bỏ thuốc chị lại, e lấy thuốc ở nhà. Loại Panadon viên sủi ấy, loại ấy uống để ko buồn ngủ. Mẹ la um sùm vài câu rồi lại thôi. Ba thì ko nói gì cả, chắc cũng lờn rồi, tự biết liệu, nên ko thèm la nữa, dù là con 1 @@.
Update tình hình bệnh hoạng lên FB, vài đứa hỏi thăm, còn lại toàn tám cái gì đâu ko. Ngồi nhà, ăn, uống thuốc, lên hóng các thím rồi lại ngủ cả ngày.
Bịnh tình như thế mà chẳng ai hỏi thăm gì cả, hỏi thăm cũng chỉ là qua loa cho có thôi, thấy phát nản. Có mỗi chị là nhắn tin, hỏi thăm liên tục. Nào là:
“A khỏe chưa?”
“Ở nhà đừng đi chơi đó”
“Đi chơi cho lắm, mốt đi nữa đi, rồi qua nhà tôi” phim heo
“Thèm ăn gì ko e mua cho…”
Dù chiều đó bớt nhiều rồi, nhưng chị làm như mình sắp chết không bằng. Nhưng lời hỏi thăm, tin nhắn của chị càng làm e đau hơn. Đau thắt tim luôn đấy, e ko đùa đâu. Có thể e trẻ trâu thật, nhưng cũng là con người chứ… Ngoài ba mẹ ra, hiện tại chỉ có chị quan tâm e nhất. Cũng hối hận thật chứ chẳng chơi, bửa đó chở chị đi chắc đc ôm ấm hơn tý thì sẽ ko bịnh hoạng như giờ.haizzz
Chi tiết:
phim hiep dam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét